Biết mình xin đổi biệt hiệu, lại biết mình có thể nhận làm búp bê theo yêu cầu, ngoại trừ tên Tuân Thanh kia thì còn ai nữa chứ?
"Lão già dịch này trước đó còn tỏ vẻ chính nghĩa ngay thẳng ghê gớm lắm, nói như mình biến thái lắm vậy, giờ lại thông qua phương thức ẩn danh này tìm mình đặt búp bê, ông tưởng ông lên ngựa mặc giáp thì tôi không nhận ra ông chắc?"
Ôn Văn theo bản năng muốn gửi tin chế nhạo một chút nhưng lại vội vàng ngừng lại, không thể ngứa mồm như vậy, lỡ chọc quá lố người ta không thèm để ý tới nữa thì biết làm sao đây.
Vì thế Ôn Văn chỉ gửi lại vài chữ.
'Được, nhưng phải trả tiền'
Một lát sau, một tấm hình và vài tin tức gửi tới cho Ôn Văn, Ôn Văn nhìn ảnh chụp thì có chút sững sờ.
Đây là một tấm ảnh rất cũ, trong ảnh là một thiếu nữ mặc áo lông, thiếu nữ cũng không phải xinh đẹp nhưng cười lên rất xán lạn.
Tay của thiếu nữ nắm tay một người, nhưng dáng vẻ người nọ không xuất hiện trong hình, nhưng từ vết chai trên tay đối phương, Ôn Văn đoán người này chính là Tuân Thanh!
Bởi vì chỉ có người luyện kiếm mới có loại vết chai này.
Lông mày Ôn Văn nhướng lên, nghĩ rằng mục đích mà Tuân Thanh nhờ mình chế tạo búp bê có lẽ không giống như mình nghĩ.
Tiếp đó Ôn Văn búng tay một cái, ma kính Gildero xuất hiện trước mặt Ôn Văn.
Anh đặt tay lên mặt kính, ma kính thực tự nhiên xuất hiện nơi ở của người phụ nữ này hiện giờ, Ôn Văn có chút sửng sốt.
Đó là... một ngôi mộ!
Dựa vào bia mộ thì tên của cô là Ninh Hà, chết vào mười ba năm trước, chồng cô đã người đã lập mộ, nhưng phần tên của chồng cô lại được để trống.
Mà vị trí của ngôi mộ này là ở thành phố Thịnh Kinh!
"Chế tạo búp bê theo người vợ đã chết của mình sao... cũng là người đáng thương."
Ngẫm nghĩ một chút, Ôn Văn mang những yêu cầu này đi tìm Từ Hải, cũng đặc biệt căn dặn hắn không được phép tăng thêm những công năng linh tinh, chỉ cần làm một búp bê người bình thường nhất là được.
Tiếp đó Ôn Văn gửi tin cho người nọ.
'Phí chế tạo một trăm đồng...'
Ở bên kia thiết bị đầu cuối, Tuân Thanh nhìn thấy tin tức này thì nằm trên ghế thở dài một tiếng, cũng không biết suy nghĩ gì.
...
Sau khi báo cáo nhiệm vụ xong, Ôn Văn liền tới phòng giam ở khu Tai Nạn, cũng bắt đầu bận rộn.
Nơi này được anh chọn làm phòng làm việc, chuyên dùng để tiến hành nghiên cứu và chế tạo, trải qua chiến đấu liên tiếp, rất nhiều thứ trên người anh nên đổi mới rồi.
Anh cần chế tạo thanh kiếm ngắn ký hiệu mới, cũng chỉnh sửa lại áo choàng mũ trùm đỏ thành kiểu dáng mình có thể mặc, mặt khác thì phải làm vỏ kiếm cho thanh kiếm dài Hàn Băng.
Trải qua khoảng thời gian bận rộn, Ôn Văn rốt cuộc hoàn thành xong công việc, ưỡn eo, từ trạm thu nhận ra ngoài, lên xe căn dặn Tam Tể Nhi lái xe, tới thành phố Lộc Cảng.
Thành phố Lộc Cảng là một thành phố ven biển mới, nguyên nhân có cái tên Lộc Cảng này nghe nói là thời xưa khi ngư dân của cảng này ra biển đều hướng một vị Thần Lộc cầu nguyện mới có thể nhận được bình an.
Mà nhà Ôn Văn ở gần bến tàu thành phố Lộc Cảng.
Xe tiến vào thành phố Lộc Cảng không có thay đổi gì quá lớn, Ôn Văn ngồi ở vị trí phó lái nhìn cảnh sắc quê hương, đột nhiên có chút hoảng sợ.
Mấy năm qua anh vẫn luôn chống cự lại chuyện quay về nhà, mà bây giờ mặc dù đã tháo gỡ được nút thắt trong lòng nhưng vẫn còn chút thấp thỏm.
Anh đang sợ điều gì, chính bản thân anh cũng không thể nói rõ.
Xe dừng lại trước một chung cư có phần cũ kỹ, trong khu chung cư có rất nhiều cụ già đang ngồi dưới lầu nói chuyện phiếm, những khu chung cư kiểu cũ này thường có khá nhiều người già.
Ôn Văn xuống xe, Tam Tể Nhi quấn trên tay anh, đi về phía nơi từng là nhà anh, nhà anh nằm ở phòng ba lẻ hai khu ba tòa nhà số năm, lúc đang chuẩn bị lên lầu thì bị gọi lại.
"Con là đứa nhỏ nhà lão Ôn đúng không, nhiều năm lắm rồi không thấy quay trở lại."
Người nói chuyện là một bà cụ, Ôn Văn có chút ấn tượng với đối phương, bà ở đối diện nhà Ôn Văn, bình thường cũng hay lui tới.
Nhìn thấy bà cụ này, Ôn Văn mỉm cười nói: "Cụ Lý, lâu rồi không gặp."
Cụ Lý cẩn thận quan sát dáng vẻ Ôn Văn hiện giờ, sau đó xúc động nói: "Đứa nhỏ này, con cũng không dễ dàng gì, tuổi còn nhỏ đã.... haiz..."
Hai người ở ngoài cửa trò chuyện thật lâu, sau đó Ôn Văn mới đi lên lầu, nói chuyện với cụ Lý làm Ôn Văn tìm được cảm giác trước kia, cũng giảm bớt đi cảm giác sợ hãi khi về nhà của anh dần dần giảm bớt.
Đi tới cửa, tìm chìa khóa mở cửa, cảm giác nặng nề chậm chạp khi đẩy cửa ra làm Ôn Văn hơi nhướng mày.
Anh men theo cảm giác nặng trịch nhìn lại, phát hiện cửa bị một sợi dây đen thô hơn cọng tóc không bao nhiêu buộc lại, sợi dây này nối với một thiết bị phát tín hiệu lớn cỡ bao diêm cách đó một mét.
Chỉ cần cửa mở ra, người lắp đặt thiết bị này có thể nhận được tin báo.
"Là trả thù? Đòi nợ? Hay là..."
Ôn Văn gỡ cái máy nhỏ kia xuống, đơn giản quan sát một chút, phát hiện nó chỉ là thiết bị sử dụng một lần và kỹ thuật cũng không quá cao, anh đã từng dùng nó khi còn là thám tử.
"Nếu như là thiết bị cao cấp một chút thì mình có thể thông qua tín hiệu để tìm kiếm, nhưng cái này thì..."
Ôn Văn trực tiếp bóp nát cái thiết bị nhỏ kia, sau đó không quan tâm tới nó nữa, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, nếu không tìm tới được Ôn Văn thì anh cũng coi như không xảy ra.
Vài năm không có người ở nên trong nhà phủ đầy bụi, dáng vẻ đã lâu không có ai tiến vào.
Anh cầm lấy khung ảnh đặt trên tủ giày ở trước cửa, lau bụi bặm bên trên đi, nhìn bức hình chụp chung ở bên trên, Ôn Văn thở dài một hơi.
Tiếp đó anh cầm chổi quét dọn một xíu, anh hoàn toàn có khả năng dùng siêu năng lực để hoàn thành tốt hơn, thế nhưng anh không muốn, bởi vì trước kia anh vẫn luôn quét dọn như thế này.
Trong quá trình quét dọn, Ôn Văn phát hiện rất nhiều món đồ mà mình dùng trước kia, từ đó tìm ra vài món đồ có ký ức đặc biệt khắc sâu bỏ vào trong trạm thu nhận, dự định sau này vẫn luôn mang theo bên người.
Sau khi thu dọn xong, Ôn Văn nằm trên giường của cha mẹ, ngủ say.
Cảm giác ngủ ở nhà rất kỳ quái, trong đầu có đủ suy nghĩ lung tung nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất an tâm, cảm giác đề phòng bấy lâu nay của Ôn Văn cũng bị loại bỏ.
Sau tối hôm nay, Ôn Văn sẽ tìm một công ty quét dọn đúng ngày tới đây quét dọn vệ sinh, căn nhà này tuy vẫn không có người ở nhưng Ôn Văn muốn giữ nó lại.
Có lẽ một ngày nào đó, Ôn Văn săn ma mệt mỏi rồi thì có thể trở về đây ở, chỉ cần căn nhà này vẫn còn thì tâm linh Ôn Văn vĩnh viễn không phải hoàn toàn trống rỗng.
Nghĩ nghĩ, Ôn Văn dần ngủ say.
Một đêm này anh nằm mơ thấy khoảng thời gian vui sướng lúc bé, mơ thấy một nhà ba người ra ngoại ô dạo chơi, nằm mơ thấy...
Suốt mấy năm nay, chỉ có giấc ngủ lần này là Ôn Văn mỉm cười.
Không phải nụ cười vặn vẹo, là nụ cười rất ấm áp...
Sáng sớm hôm sau, hai con chim nhỏ lớn giọng song song đứng thẳng trên cành cây ăn quả của khu chung cư, tranh nhau véo von ầm ĩ, không hề lo sợ sẽ làm phiền người khác.
Ôn Văn đang trong giấc mộng chợt mở mắt ra, vẻ mặt đầy sát khí nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh cảm nhận được, có người đang nhìn trộm mình!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo